Tôi không biết nữa. Tôi nhận ra mình đang lưỡng lự. Thường thì tôi sẽ phải vô cùng hứng thú và sẵn sàng hùa theo, mà cũng có thể tôi mới là người đề xướng ra những trò vui của hai đứa chứ không phải một người lạnh như Dương!
Tôi giật mình. Im lặng.
“Đồng ý nhé?”, Dương lặp lại, nhìn tôi hồi lâu.
Tôi không biết nữa. Tôi nhận ra mình đang lưỡng lự. Thường thì tôi sẽ phải vô cùng hứng thú và sẵn sàng hùa theo, mà cũng có thể tôi mới là người đề xướng ra những trò vui của hai đứa chứ không phải một người lạnh như Dương! Thế mà lần này lại là Dương đấy, trong khi tôi thì hơi do dự. Có phải tôi ích kỉ quá không? Trong một thoáng tôi đã mong Nguyên đừng bao giờ gặp Dương.
Trời ơi, như thế là tôi đã không tin tưởng Nguyên rồi còn gì! Tôi thật đáng trách! Nhưng... Chẳng có cách nào khác cả.
Tất nhiên cuối cùng tôi đã đồng ý. Tôi không thể từ chối Dương được. Mà tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối Dương cả.
Dù tôi biết mình đang lo sợ điều gì.
[Ngày mai cậu sẽ đi học chứ?], tôi nhắn cho Nguyên lúc tối muộn.
[Qua trường một chút thôi. Tớ lại bị vướng làm mấy cái đề án mới rồi! À, thích quà của tớ chứ?]
[Tất nhiên rồi!! Mai tớ sẽ đeo!]
Ừ tớ có làm ít bánh cho cậu đấy. Mai tớ đưa cho! Coi như bù nhé!]
[Ngủ ngon...]
...
Sáng hôm sau, Dương mới là người đeo khăn màu tím chứ không phải tôi. Tôi đi bên cạnh Dương và gọi Dương bằng tên của mình. Tất nhiên quả lừa lần này vẫn rất suôn sẻ vì như đã nói, ngoài Nguyên, chẳng ai trong cái trường này đủ khả năng để phân biệt tôi và Dương. Nhưng nghĩ thế rồi, rốt cuộc thì tôi lại chẳng hiểu, thế nào mới là chính tôi? Nếu như cả tôi và Dương cùng có một cái tên, liệu chúng tôi có còn là hai cái thể riêng biệt nữa không? Liệu Nguyên có nhầm lẫn? Tôi...
“Anh là Duy phải không?”
Một nhỏ lớp Mười chạy tới chỗ Dương - người đeo khăn màu tím. Con bé này chính là kẻ ngốc tiếp theo của ngày hôm nay. Nhưng kì lạ, tôi thấy tim mình lỗi một nhịp. Có một nỗi lo lắng vô hình đang ôm lấy tôi. Đứa con gái đứng trước Dương cầm một chiếc hộp nhỏ nhiều màu có quai cầm. Chờ Dương gật đầu xong, nó đưa ra ngay trước mặt Dương bằng vẻ mừng rỡ, “Của anh đây!”
Dương hỏi, “Gì vậy?”
“Dạ có một chị nhờ em gửi cho anh cái này ạ!”
Nó toe toét cười, nháy mắt với Dương một cái. Tôi nhận ra trong một thoáng nó đã hơi bối rối khi nhận ra có một thằng y-hệt-Dương đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào nó và thứ nó đang cầm trên tay. Có lẽ nó phân vân, đâu mới là Duy thật. Nếu như nó nhầm, đó là sự nhầm lẫn của riêng nó hay là của người đã nhờ nó tới đây? Chỉ vài tíc tắc, sự tự tin trở lại trong ánh nhìn của nó. Mắt nó rời khỏi tôi, chỉ nhìn vào mình Dương như thể đó nhất định phải là Duy rồi. Tôi sợ. Gió lạnh làm tôi rợn người...
“Ai bảo em gửi cái này? Mà sao em biết anh?”
Dương luôn thận trọng như thế, phải hỏi cặn kẽ từ đầu tới cuối. Dù sao lần này anh cũng là người đã bày ra cái trò đổi vai - lần duy nhất tôi không hề mong muốn. Anh là chủ trò chơi, quyền dẫn dắt đều là ở anh cả.
“Dạ chị ấy chỉ anh cho em mà”, con bé cười hì, không biết tôi đã thấy nhói thế nào khi nghe câu trả lời này của nó, “Chị ấy là... biết nói thế nào nhỉ...”
Tôi không muốn nghe tiếp nữa, chỉ biết mong là không phải những gì tôi đang nghĩ. Đây có thể chỉ là một fan của tôi và Dương, chỉ là...
“Người cũng đeo khăn màu tím!!”
Con bé reo lên, rồi rất nhanh chỉ tay về phía đằng sau nó. Tôi nghe tim mình đập mạnh, như là nứt ra và không thể chịu nổi một sức ép nào đấy. Tôi nhìn theo nơi ngón tay nó hướng về
Phải. Chính là Nguyên. Chính là cô gái vẫn ở bên tôi suốt hai tháng qua. Cô ấy vẫn đeo khăn màu tím, miệng cười tươi, tay đang vẫy chào... Cô ấy chào Dương.
Đây là lần đầu tiên họ chính thức gặp nhau. Nguyên gặp Duy hay là Nguyên gặp Dương?
Nguyên. Không nhận ra tớ sao? Tớ là Duy... Tớ mới là Duy...
Tôi nghĩ Dương đang nhìn tôi bằng vẻ thương hại. Còn tôi chỉ cúi đầu và nhìn chằm chằm xuống đất. Tôi thấy rất khó chịu, tôi thấy như bị phản bội, tôi thấy không thể thở được...
Nguyên. Thật sự thì cô ấy không nhận ra tôi ư?
Trong chốc lát, tôi có cảm giác như mình đang phải đeo một chiếc mặt nạ mà nó dính chặt đến nỗi không thể gỡ ra được. Đâu mới là tôi? Thực sự thì tôi là cái gì? Cả người tôi không nhúc nhích nổi.
Nguyên lại gần chúng tôi. Tôi cảm thấy sợ. Tôi muốn chạy đi ngay lập tức!
“Em thua rồi... Em đã thua rồi...”, tôi lẩm bẩm.
Trong khi Dương thì vẫn nhìn tôi, đầy sự thông cảm vốn có ở đôi mắt sâu của anh ấy. Tôi biết Dương sẽ làm gì.
“Duy này... Bình tĩnh đã nào...”
Và tôi thì ghét điều đó.
“BỎ RA!!”
Tôi quát lên rồi hất mạnh tay Dương trước sự bàng hoàng của anh ấy. Đó là lần đầu tiên tôi từ chối sự an ủi từ Dương và làm Dương đau lòng. Chúng tôi sinh đôi, Dương đau thì tôi cũng đau, và tôi đau thì Dương cũng đau. Tôi thừa hiểu điều đó, tôi thừa hiểu mình không được làm tổn thương Dương. Nhưng tôi không thể hiểu được tâm trạng của mình lúc này nữa, chỉ biết tôi đột nhiên rất ghét trở thành Dương hay cái gì đó giống Dương, đột nhiên ghét cả Dương.
Tôi là tôi. Tôi là Duy. Tôi chỉ là tôi mà thôi...
Tôi bỏ chạy.
Lúc này thì tôi chỉ biết làm có thế. Tôi nghe thấy tiếng gọi đằng sau mình nhưng không thể nghe rõ được rốt cuộc đó là giọng của ai. Nguyên?
Chết tiệt! Tôi hy vọng gì chứ?
Nguyên khác biệt ư? Nguyên chẳng khác biệt. Cô ấy cũng không biết tôi là ai cả... Cô ấy cũng nghĩ tôi và Dương là một... Cô ấy cũng ngốc, cũng không thể phân biệt được đâu là Duy...
Tôi là ai chứ? Thế nào là chính mình? Tôi chẳng là ai cả...
Mệt mỏi, tôi ngồi sụp xuống, chẳng còn sức. Tôi nhận ra mình đã ở trên sân thượng của trường. Nhiều gió quá, và nó khiến tôi run rẩy...
Tôi cố đứng thẳng, trèo lên cao hơn để nhìn xuống dòng người bé li ti ở phía dưới. Chỉ còn một chút nữa thôi là bước chân của tôi sẽ rơi vào không trung. Tôi cũng muốn thử cảm giác rơi từ đây xuống thì sẽ như thế nào, chỉ một lần thôi nhỉ. Nhiều người quá. Tôi thì chẳng là ai cả... Tôi còn chẳng định nghĩa được mình...
Gió làm tóc tôi bay. Gió làm tôi cảm thấy như muốn quên hết mọi chuyện. Gió làm tôi thấy nhớ mọi khoảnh khắc đã trôi qua trong đời...
Tôi và Dương, chúng tôi là hai cá thể riêng biệt, nhưng lại cứ muốn chỉ là một, để đến bây giờ còn không biết sự tồn tại của mình là ở đâu...
Không thể là bản sao của người khác... Cũng không thể bị nhầm lẫn với ai đó được...
Nhưng tôi đã bị như vậy. Có lẽ tôi thậm chí còn chẳng tồn tại...
Tôi là ai?
Thế nào mới là chính mình chứ?
Tại sao lại phải sinh ra hai đứa giống hệt nhau? Anh em sinh đôi để làm gì cơ chứ? Có một không phải tốt hơn hay sao?...
Chỉ cần một phải không?...
“Này!!”
“Xuống đây ngay!”
“Cậu cứ thử bước thêm một bước xem tôi có giết cậu không??”
“Dương???”
Tôi giật mình quay đầu lại, tự dưng mất thăng bằng. Là Dương ở đó, đang gọi tôi trở lại. Anh ấy đúng là giống hệt tôi. Chúng tôi đúng là giống hệt nhau thật. Sao thế này? Tôi nghĩ mình sắp ngã xuống rồi...
“Chết tiệt! Đừng có di chuyển!”
Dương hét lên như thế rồi lao rất nhanh đến chỗ tôi. Chỉ mấy tíc tắc trôi qua thôi. Tôi cảm thấy anh ấy đang lôi mình trở lại. Cả hai chúng tôi đều ngã rất mạnh, nhưng tôi không cảm thấy đau chút nào. Dương đã đỡ tất cả cho tôi. Tôi gần như đã khóc...
“Cậu bị điên đấy à?? Làm cái gì thế?? Có biết là tôi lo lắng thế nào không??”
Dương quát lên, trách mắng tôi, lần đầu tiên anh có vẻ giận dữ thật sự. Tôi chẳng hiểu sao mình lại khóc thật. Nước mắt cứ thế chảy không ngừng...
“Không biết nữa. Không biết nữa...”, tôi đập mạnh tay xuống nền gạch, rối bời.
Dương vẫn tức giận và không ngừng to tiếng, “Cậu coi nhẹ cái mạng của mình đến thế sao?? Không biết nghĩ cho bản thân thì làm ơn nghĩ đến anh của cậu một chút đi!! Cậu nghĩ cậu sinh ra đời để làm gì??? Để chết như thế này chắc???”
Nghe thế, tôi cũng không kiềm chế được cảm xúc, và lần đầu tiên - cãi lại Dương.
“Chẳng để làm gì cả!! À, để chết đi đấy!! Anh muốn làm anh sao??? Hãy là con một luôn đi!! Em giống hệt anh mà! Em vốn đâu cần được sinh ra đời!!!
Bộp*
Tôi điếng người! Dương tát tôi. Mặt tôi tím lại. Tôi đột nhiên thấy sợ lắm.
“Cậu nói bậy bạ cái gì thế?? Vốn không hiểu sao?? Cậu là cậu, còn tôi là tôi! Anh em để làm gì à? Cậu quá ngu ngốc khi hỏi câu ấy! Không phải chúng ta giống nhau vì chúng ta muốn thế hay sao?? Không phải người khác không nhận được ra chúng ta là vì chúng ta đã muốn như thế hay sao??”
“Em... Em... Nhưng bây giờ...”
Tôi chợt đuối lý. Dương nói đúng. Cái kết cục ngày hôm nay là do chính tôi đã chọn...
Tôi...
Đã muốn mình và Dương giống nhau mà, không phải sao?
“Em... Em không biết nữa!”, tôi gào lên, tiếng đứt quãng. Tôi quay mặt qua chỗ khác để trốn tránh ánh mắt trách móc của Dương. Tôi thấy mình tội lỗi.
“Em đã rất muốn giống anh. Em đã muốn chúng ta là một như thế. Nhưng giờ thì... em nhận ra... em chẳng là ai cả. Em ghen tị với Dương. Sao Dương giỏi như thế? Em chẳng làm được. Một người giống Dương, em chỉ có thế...
Tôi không thể mạnh mẽ hơn được. Và thế là khóc. Tôi không biết phải làm gì. Tôi biết Dương đang nhìn tôi, giận và tức.
Nhưng anh ấy đã kiềm chế cảm xúc để thật bình tĩnh nói chuyện với tôi.
“Ai nói là cậu không thể? Chúng ta đã cố để giống nhau, nhưng cả tôi và cậu thực sự đều đã lớn lên theo một cách riêng biệt không thể giống nhau được. Hãy nói không-thể khi tôi và cậu có màu tóc khác mà vẫn bị nhầm nhé! Sự kiêu hãnh của cậu đâu hết cả rồi?? Hai chúng ta vốn được sinh ra như thế cơ mà? Tôi thật sự đang rất khó chịu với cậu đấy!”
Tôi mau nước mắt hơn tôi tưởng, lại còn bị nấc và khó thở. Những lời của Dương chạm đến tim tôi. Trong đầu tôi là rất nhiều những suy nghĩ khó hiểu và lộn xộn.
Giữa lúc ấy, cửa của lối dẫn lên sân thượng mở bật mạnh. Tôi và Dương đều bị giật mình. Không phải chỉ bởi vì tiếng rầm của cửa sắt đập vào tường, mà còn vì sự xuất hiện của một giọng nói dữ dằn đột ngột dội vào tai cả hai chúng tôi ngay sau đó.
“Đồ ngốc! Cậu định tự tử đấy à?? Tự nhiên chạy lên đây làm gì thế???”
Tôi sững người nhìn chủ nhân của câu nói đầy bức xúc ấy.
Nguyên!
Cổ họng tôi nghẹn đắng lại. Tôi biết mình không thể nghĩ được cái gì rõ ràng hơn trong lúc này. Tim của tôi, nó chợt cảm thấy đau quá. Nhưng không thể lớn hơn cái sự hoang mang bây giờ được. Cái suy nghĩ, rằng ngay cả Nguyên cũng không thể nhận ra, ám ảnh tôi đến khó tưởng.
Tôi chẳng nói thêm được lời nào nữa. Trước mặt tôi là cả Dương và Nguyên. Tự nhiên, với rất nhiều ích kỉ, tôi lại cảm thấy bức bối, muốn vỡ tung ra. Họ đã gặp nhau! Giờ thì có hai Duy ở đây và Nguyên thì chẳng thể biết đâu mới là Duy thật nữa. Tôi nắm chặt hai bàn tay lại, tức đến run người. Những cảm giác cũ đột nhiên vô cùng ám ảnh và thôi thúc tôi đến phát điên lên được.
“Duy!”
Tôi giật mình. Nguyên nhìn tôi. Cô ấy gọi tên tôi.
“Ư... Nguyên?... Tớ...”
Tôi lại không hiểu mình đang làm gì.
Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, trên tay của Nguyên là một chiếc khăn màu tím trong khi trên cổ cô ấy vẫn quàng chiếc khăn đặc trưng của mình.
Nhìn kĩ lại thì Dương bây giờ không đeo khăn, chỉ mặc độc mỗi chiếc áo dạ đen khoác bên ngoài bộ đồng phục.
A...
Tự dưng tôi thấy mình ngốc lắm, ngốc đến mức không thể cứu chữa được. Tôi đã hiểu lầm họ sao? Duy là Duy cơ mà... Tôi đã mất lòng tin ở chính mình?
“Nguyên...”
“Cậu nghĩ là không ai nhận ra cậu gian manh hơn bạn Dương lạnh lùng đây chắc??”, Nguyên chống hai tay bên hông, lừ mắt nhìn tôi bằng sự trách móc. “Này bạn Dương, vừa nãy tôi chưa kịp hỏi tội bạn thì bạn đã lao lên đây với cái đồ ngốc này rồi!”, cô ấy quay sang Dương ngay lập tức trước sự ngơ ngác của tôi, “Sao bạn lại đeo khăn của Duy hả??”
“Để thử bạn đấy. Bạn nghĩ bạn đủ tư cách để xen vào giữa hai anh em tôi khi bạn không thể nhận ra ai là Duy à? Ừ được rồi thì bạn đã qua bài kiểm tra! Dù sao thì lỗi vẫn là ở con bé đưa hộp bánh kia nhé, không phải tôi!”, Dương khoanh tay lại, chép miệng rõ bất cần.
Dĩ nhiên là Nguyên rất bực mình. Cô ấy ghét nhất khi người khác tỏ ra thiếu tôn trọng mình. Trong một thoáng tôi nghĩ, cô ấy và Dương mà đi cùng nhau nhất định sẽ gây ra chiến tranh lớn mất! Thật may vì họ đã không gặp nhau sớm hơn!
Phản ứng lại Dương, Nguyên giậm mạnh chân, giơ nắm đấm tay trước mặt, “Ah! Tức thật! Bạn thôi thái độ ấy đi ngay nhé! Thử tôi sao? Hà hà. Tôi thua sao được! Mà con nhóc kia nữa, tôi đã dặn như thế rồi mà còn đưa nhầm cho bạn. Mà Duy! Không phải tớ đã vẫy cậu rồi sao mà cậu còn hiểu lầm tớ?”
“Tớ... Tớ tưởng...”, tôi không biết giải thích thế nào. Có lẽ vì lúc ấy tôi đã quá mất bình tĩnh nên đã chẳng nhìn ra cái gì với cái gì được..
Mà tôi nghĩ Nguyên cũng không cần nghe một câu trả lời từ tôi bây giờ. Vấn đề cũng không phải ở chỗ tôi có nhìn nhầm gì lúc ấy hay không. Chỉ là, vấn đề giữa tôi và Dương.
Cô ấy hiểu, hiểu chứ!
Chuyện của hai anh em sinh đôi. Chuyện của hai kẻ giống hệt nhau. Chuyện của hai kẻ muốn giống hệt nhau. Và những ích kỉ không ngừng.
“Này, sao bạn nhận ra Duy?”, Dương nghênh đầu nhìn Nguyên, bình tĩnh và rất nghiêm túc.
“Vì tôi thích Duy! Duy mà. Duy nhất đó”
Nguyên cười. Tôi chợt nhận ra một điều vô cùng quan trọng.
“Ừ thì hai cậu có giống nhau thật đấy! Nhưng nghe này, mỗi người đều là duy nhất. Cậu ngốc lắm! Cậu khác biệt mà Duy. Cậu không phải Dương và Dương không phải cậu. Là anh em sinh đôi, nghĩa là hai cậu phải bảo vệ nhau, chứ không phải là thay thế nhau. Chỉ là các cậu đã không-để-người-khác-phân-biệt-mình, chứ không phải các cậu là không-thể-phân-biệt-được!”
“Nhưng giống nhau như vậy, điều đó rất là kỳ diệu đấy!”
Nguyên cười, nụ cười xoa dịu mùa đông của tôi. Tôi quay ra nhìn Dương, lúc này muốn ôm anh hai của mình một cách kinh khủng. Và thế là tôi lao vào ôm Dương thật. Tôi muốn nói cảm ơn Dương một nghìn lần. Cảm ơn vì đã giống tôi và đã làm anh của tôi...
Nguyên cũng lao vào ôm cả tôi và Dương, lấy khăn quàng cho hai chúng tôi rồi còn trêu chúng tôi đủ trò.
Đúng là tôi trẻ con thật. Đúng là tôi khác Dương thật...
Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt. Chúng tôi khác nhau, chúng tôi có một cái gì đó tạo nên chính mình. Nguyên nhận ra tôi vì cô ấy nhìn thấy cái gì đó rất tôi ở trong tôi. Cái tên không định nghĩa tôi là ai, mà tôi định nghĩa chính cái tên của mình.
Điều quan trọng tôi nhận ra là tôi không bao giờ được phép đánh mất bản thân. Tôi là chính tôi và tôi phải tự tin vào điều đó...
Khi đứng trước gương, tôi và Dương có thể giống nhau, nhưng là hai con người giữa cuộc đời này với những thay đổi không ngừng, chúng tôi, mỗi người đều là duy nhất. Chỉ duy nhất.
Cũng có thể coi là hai bông hoa nở rực rỡ trên cùng một mảnh đất. Là hai mà là một, là một mà là hai. Đến chết tôi vẫn yêu điều đó.
Dương là Dương, Duy là Duy. Dương là Duy, Duy là Dương. Chúng ta là một. Mãi mãi là một.
...
...
“Có cần tôi kể ra những sự khác biệt giữa hai cậu không? Rồi tôi sẽ vạch trần mọi trò đùa của các cậu đó!”
“Không cần đâu. Nhìn Duy kìa”
“Dương!!! Nguyên!!! Tui nhuộm tóc màu tím này, hai người thấy sao???”
“Ôi trời ạ!!!”