Nếu ai là fan của chuyện ngắn thì vào đây nha đáng đọc lắm đó Những kẻ bùng tiết Sáng sớm mồng 9/3
Nam phóng ra khỏi nhà lúc chưa đến 7h. Tất cả chỉ vì cái tội tự cho mình cái quyền được tắt chuông báo thức để “nướng” thêm 10 phút. Nhưng sự thực thì nó đã “nướng” gấp ba lần 10 phút và kết quả là thế này đây!
- Ê, sao phải nhanh thế! - Hải không biết từ đâu chui ra, phóng bên cạnh, tỉnh bơ.
- Mày thừa hơi chắc? Sắp đóng cổng trường rồi, không “vọt” cho nhanh lại còn! - Nam gắt.
Hải tỉnh queo:
- Tao đã phóng hộc bơ hệt mày, nhưng là 5 phút trước kia! Còn giờ này, có lắp động cơ phản lực mày cũng chẳng thể đến trường trong 2 phút nữa.
- Kể cũng đúng- Nam gật gù, giảm tốc - Tối qua đi 8/3 kĩ quá hay sao mà giờ này mày còn lang thang ở đây?
- Đâu có!- Hải cười đến buồn- Đêm qua tao không ngủ được, chợp mắt được một tí đã 7h kém rồi.
- Mày đúng là... Cái Nhím nó “bơ” thì thôi! Tội quái gì phải mất ngủ chứ.
Hải thoáng bối rối:
- Nó kể với mày rồi à?
Nhìn bản mặt rầu như quả bầu của thằng bạn thân, Nam thấy mủi lòng quá xá:
- ừ! Mà đằng nào cũng muộn rồi! Bùng nhé! Tao bao mày chầu MU.
- Xời ơi, thank-you-vinamilk! Nhưng sợ sớm quá, chẳng có hàng nào mở?
- Yên tâm đi! Hàng “ruột” của tao 24/24h mà!
Quán Net. 7h sáng.
- Chị, em 2 máy! - Nam la toáng ngay khi ẩn cửa bước vào. Chị chủ quán vồn vã:
- Sao đến giờ này? May quá, trông hàng hộ chị tí nhé, chị ra chợ một nhoáng là về ngay. Sổ ghi cho khách chị để trên bàn kia kìa!
Hai đứa ngồi chưa ấm chỗ thì có khách. Một con nhóc tầm tuổi bọn nó. “Cặp chéo hồng”, cứ tạm gọi vị khách như vậy, chọn một máy gần cửa, chỗ ngồi cách khá xa nơi “tọa lạc” của hai anh chàng chủ quán (tạm thời).
“Tao buồn ngủ wá!”- dòng title to tướng đập vào mắt Nam ngay khi nó click vào cái icon mặt cười nhăn nhở đang nháy sáng trên Yahoo!M. Nam đã định send cho thằng bạn một câu thật “đau đớn”, nhưng nghĩ thằng bạn thân đang cần được đối xử ân cần sau thảm họa, nó lại xoá đi, thay vào đấy một message tử tế hơn “Có café đấy, uống không?”
“Có!”, Hải hét với sang chỗ Nam trong khi tay vẫn đang “tác chiến” trên bàn phím. Gác bài viết dở đang định post, Nam mò xuống bếp tìm café để pha. Đang lúi húi “điều chế” thì thấy quả đầu bù xù của Hải ngó vào, làm nó nổi quạu:
- ở trên đấy trông hàng đi! Xuống đây làm gì!
- Nhưng mà, con nhóc đó... - Hải gãi đầu - Nó khóc mày ạ! Tao ở trên đó không tiện…
- ừ, mày chui rúc dưới này để nó chôm hết đồ trên đấy thì cười. Nhưng mà sao nó khóc?
- Sao lại hỏi tao? Bị bố mẹ mắng, bị điểm kém, đầy lý do... - Chợt Hải ngẩn tò te đầy đồng cảm - mà có thể tình cảnh của nó cũng... giống tao. à này - Hải nhìn Nam nghiêm chỉnh - tao muốn nhờ mày…
***
- Bạn có muốn một tách café không? Tớ trót pha hơi nhiều... - Nam mang một tách café đi tới chỗ “cặp chéo hồng”, “à, bạn nên chuyển sang máy khác đi, máy này hay down lắm, để tí nữa mình phải kiểm tra lại xem nó thế nào”. “Cặp chéo hồng” bối rối nhận tách café từ tay Nam, mắt con nhóc vẫn đỏ hoe. Trong lúc Hải giúp “cặp chéo hồng” chuyển sang máy mới thì Nam nhanh tay add nick thằng bạn vào hòm thư cô nhóc trước khi sign out ra khỏi đó.
“Mình chat với bạn nhé”. - Hải nhảy vào ngay khi thấy nick “cặp chéo hồng” sáng lên. “Nhưng mình không biết bạn” - “cặp chéo hồng” trả lời tức thì. Nam ngồi cạnh Hải, ực café pha tới một huyện sữa, thực sự tò mò, không hiểu thằng bạn đang định làm gì.
“Mình cũng thế, nhưng giờ này sớm quá chẳng thấy ai online cả. Bạn nói chuyện tạm với mình không được sao. Bạn vẫn còn đi học chứ?” - Tất nhiên là một câu hỏi khơi chuyện thôi, chứ nhìn đồng phục, Hải biết thừa “cặp chéo hồng” học cùng trường với nó.
“Mình học lớp 11. Thế còn bạn?”
“Thế thì bọn mình bằng tuổi nhau rồi. Giờ này bạn không đến trường sao?”
“Hôm nay mình bùng. Chán quá!!”. Đọc tới đấy, Hải bị Nam đập “bụp” một phát vào lưng, nó thì thào đủ hai đứa nghe “Trời! Bọn mày tư tưởng lớn gặp nhau rồi”.
“Sao vậy?”- Hải gõ và liếc nhìn về phía “cặp chéo hồng”
“8/3 vừa rồi mình vừa để mất một người bạn. Giá mà mình đừng nói thật lòng mình với người đó thì đâu đến nỗi vậy...” - Ngồi ở tít bên này nhưng cả hai thằng đều biết “cặp chéo hồng” lại sụt sịt. “Đừng khóc như vậy chứ” - Hải suýt bấm send, may mà kịp nhớ nó đang đóng vai một đứa bạn mới quen trên mạng, đâu thể biết con nhóc đang khóc, thế là lại phải xoá đi. Mà thực sự thì nó cũng chả biết mình nên khuyên “cặp chéo hồng” như thế nào khi tình cảnh của nó cũng bi đát tương tự!
- Vậy thì bạn giống mình... - Hải ngừng lại suy nghĩ để chọn một “thời điểm thích hợp” cho tình cảnh của nó. Nam lẩm bẩm vào tai nó “giống tớ cách đây hai hôm rùi”. Thế nhưng Hải ngập ngừng rồi quyết định “đẩy lùi” lại một năm, nó muốn “cặp chéo hồng” tin vào sự từng trải của nó.
“Vậy thì bạn giống mình cách đây một năm rồi”. Send. “Mình cũng như bạn, trốn học bùng tiết tùm lum”. Send. “Nhưng cuối cùng thì thấy mình thật ngốc!” Send. “Tội quái gì phải khổ thế chứ! Mình còn cả đống thứ cần quan tâm và còn cả bao người quan tâm đến mình”. Send. “Dù cũng thật khó khăn mỗi khi phải gặp người đó”. Send.
“Vậy, bạn và người đó bây giờ ra sao rồi?” - “Cặp chéo hồng” đã ngừng làm khổ mấy cái khăn giấy cũng màu hồng, hình như đã hứng thú với câu chuyện của một kẻ xa lạ chỉ cách mình với có vài mét.
- “Vẫn là bạn bè thôi, mà thân thiết chẳng kém ngày xưa!” Send. “Vì sau hôm đó, mình đã lấy hết can đảm đến nói chuyện với người ta”. Send. “Mong giữ lại được tình bạn như lúc đầu, người ta đồng ý”. Send. “Lúc đầu cũng khó lắm”. Send. “Nhưng bây giờ thì ổn rồi!”. Hải cũng không hiểu sao mình lại viết vậy, từ hôm qua đến giờ nó chưa gặp Nhím, mà có đứng trước mặt người ta, nó cũng chẳng biết mình có đủ can đảm nói chuyện với người ta không... Nhưng khi nó kín đáo liếc mắt sang, thấy “cặp chéo hồng” đang mỉm cười.
- Mình rút thôi! - Hải huých Nam ngay khi thấy chị chủ quán ngoài cửa.
- Ơ, không tiếp tục à? Thế giờ đi đâu?
- Đi đâu nữa, đến trường. Bùng một tiết thôi chứ, mày định bùng cả buổi chắc!
Nam trợn tròn mắt, không tin nổi câu này do thằng bạn phát ngôn. Rủ bùng học là nó, giờ kêu về học cũng là nó. Nam còn trợn tròn hơn khi đi về phía máy chủ để thanh toán, Hải thanh toán hộ luôn cả máy của “cặp chéo hồng”, nhưng trước đó đã kịp quay ra tốc ký nốt cái message cuối cùng.
***
- à lúc nãy quên hỏi tên nhóc? - Nam sực nhớ ra khi hai thằng trên cầu thang lên lớp.
- Không sao, tao add nick violet-roses-... của nhóc vào hòm của tao rồi!
- Mà lúc nãy... - Nam quàng cổ thằng bạn - message cuối cùng mày viết gì cho nhóc thế?
- Cũng chả có gì! Chỉ khuyên nhóc đừng bùng học nữa, đến trường còn kịp...
- Rồi mày gương mẫu thực hiện trước chứ gì! Chỉ có thế thôi á! Cóc tin!
Khi hai thằng nhóc vừa chạm vào cửa lớp thì có tiếng gọi, tiếng “cặp chéo hồng”. Cô nhóc đang chạy lon ton qua chỗ tụi nó, cái cặp đập lộp bộp trên lưng!
- Hai ấy gì ơi, cảm ơn, café ngon lắm!
- Không có gì! - Nam nhanh nhảu - Nhưng miễn phí lần này thôi nhé!
“Cặp chéo hồng” ngoái lại, cười toe, rồi rẽ ngoặt ở đoạn cuối hành lang, chắc cô nhóc học khối C. Lại thêm một nhân vật bùng tiết nữa quyết định trở về. Ngoài trời, gió vẫn mạnh nhưng trời đã bắt đầu có nắng…
***
Thực sự thì Nam cũng chẳng cần phải tò mò đến vậy, bởi message cuối cùng đó chính là offline Nhím gửi cho Hải tối qua và nó đã forward không chỉ cho mỗi “cặp chéo hồng” mà còn cho tất cả bạn bè của nó (tất nhiên trong đó có cả Nam nữa):
“Khi bạn trao yêu thương cho một ai đó, có thể cái bạn nhận lại được từ họ chỉ là một con số 0. Nhưng chắc chắn bạn sẽ nhận lại nó đầy đủ và còn có thể là hơn thế nữa, từ một người khác, vào một thời điểm khác. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Vậy thì cứ hãy tin rằng: Đến một lúc nào đó...”